Sáng nay, khi con
đang tất bật với việc mua sắm giữa chợ, con vô tình bước qua gian hàng bán hoa,
con đã đi qua gian hàng này hàng ngàn lần, nhưng chưa bao giờ con có thời gian để
cảm nhận vẻ đẹp của những loài hoa đủ màu sắc này, mặc dù con vốn rất yêu hoa.
Và cũng như mọi lần, con lướt mắt nhìn qua rồi bước đi vội vàng. Bỗng, con giật
mình nhìn lại khi thấy một loài hoa màu trắng trông rất giản dị nhưng lại rất
sang trọng, con tiến lại gần và nhận ra đó là loài hoa huệ, loài hoa con đã
nhìn thấy một lần trên cánh đồng quê con. Con ngắm nghĩa loài hoa ấy và bỗng chốc
những ký ức chưa đủ thời gian để gọi là xưa nhưng sao con cảm thấy dường như xa
lắm lại ùa về trong trí nhớ.
Đó là những tháng ngày khi con còn nhỏ,
những ngày mà đêm nào con cũng được ba dắt tới nhà thờ cầu nguyện, những ngày
con mải miết nghe ba kể về một vị Thánh có tên là Giuse, vị Thánh ôm bó hoa huệ
màu trắng trên bàn thờ trong ngôi Thánh Đường ấy. Ba bảo lúc con còn nhỏ, con
đã từng tưởng như chết đi khi mắc phải căn bệnh viêm gan, nhưng ba đã dâng con
cho Thánh Giuse để Ngài gìn giữ và cũng chính Ngài đã cứu chữa con. Ba luôn dặn dò con phải chăm chỉ cầu nguyện
và làm việc kính nhớ Ngài. Hồi đó, con chưa đủ trí khôn để hiểu cầu nguyện và
kính nhớ Ngài là như thế nào, nhưng con thích được mỗi lần cùng ba tới trước
bàn thờ Ngài cầu nguyện, con thường chỉ nói mỗi câu: “Ông Giuse ơi! Con đây” và
đứng nhìn khuôn mặt hiền hậu của Ngài. Con thích thú khi nghe ba nói Ngài cũng
đã từng là thợ mộc như ba bây giờ, con thích được ba kể Ngài đã từng chăm sóc
nuôi dưỡng Chúa Giêsu … Những tháng năm ấy đã trôi qua êm đềm...
Thế mà, từ khi con đủ trí khôn, con đã dần
dần xa Ngài, đặc biệt là từ khi con rời quê hương, rời gia đình tới thành phố
này. Con đã hòa mình vào cái vòng quay nhộn nhịp, tất bật của cuộc sống thành
thị, việc làm thêm kiếm tiền, việc học này học nọ, việc phải ăn mặc làm sao cho
hợp thời hợp mốt… tất cả đều khiến cho con luẩn quẩn trong vòng quay của xã hội.
Con quên đi Ngài, quên đi việc cầu nguyện, quên việc tham dự Thánh Lễ, quên
luôn cả việc mình là người Kitô hữu. Thay cho việc tới nhà thờ mỗi đêm, con lại
lao vào việc làm thêm, kiếm tiền, thay
vào những giờ đọc kinh cầu nguyện con lại tranh thủ ngủ bù sau những giờ làm việc
mệt mỏi, thay vào những giờ tham dự Thánh Lễ con lại giành thời gian đi chơi với
bạn bè, mua sắm, học thêm này nọ… và cuộc sống cứ thế qua đi.
Con thẫn thờ nhìn những bó hoa trông có vẻ
yếu ớt mảnh mai nhưng lại rất mạnh mẽ, vững chắc. Con nhớ, ngày mẹ và con nhìn
thấy loài hoa này mọc trên thuở ruộng gia đình, mẹ bảo loài hoa này mọc từ bùn
đất nhưng chẳng hề vương mùi bùn đất, vẫn mang một màu trắng toát, thanh tao…
Con chợt
nghĩ, con cũng như loài hoa ấy, cũng mọc từ bùn đất, cũng sống trong sự bon
chen, xô bồ của xã hội, nhưng con lại bị
cuốn vào cái tấp nập, cái bon chen ấy.
“Khi
ta chết đi liệu ta có thể mang theo được gì? Tiền bạc, danh vọng, của cải, và
kiến thức chăng?” Câu hỏi đó chợt hiện lên trong đầu con, và con biết câu trả lời
là không. Vậy mà con lại lao vào cuộc sống,
lao vào những cái mình không thể mang theo…
Con vui mừng khi nghĩ rằng chưa quá muộn để
con có thể bắt đầu lại, để con có thể quay về…
Con ôm bó hoa huệ trắng
ấy, run run bước tới bàn thờ Thánh Giuse, đôi mắt con ướt nhòa chẳng nhìn rõ
gương mặt của Ngài nữa, con cúi đầu xuống và dường như một thói quen, con lại
nói: “Ông Giuse ơi! Con đây!”.
Mary
Pink Snow
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét